Bệnh tình yêu
Phan_21
Thế Hoa thực sự bị chấn động bởi hiện trạng của cháu trai, mãi vẫn chưa hoàn hồn, cô nhớ năm ấy khi trường đại học vào kỳ nghỉ, đến thăm Đông Đông, lúc đó Đông Đông khoảng tám tháng, Giản Minh chăm sóc rất kỹ càng, tròn như một cục bông, Thế Hoa ôm lấy cháu trai nói, nhìn những ngấn thịt vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào của đứa cháu này… Mỗi lần được nghỉ đến thăm anh trai và chị dâu, đều thấy Đông Đông lớn hơn một chút, nó biết đi, biết cười, biết nói chuyện, ngây thơ đáng yêu, thông minh nhanh nhẹn… Bây giờ thì thế nào? Tiểu tiện mất khả năng khống chế? Sắc mặt, thái độ của La Thế Hoa, trở nên đằng đằng sát khi ngay lập tức, nhìn về phía Tô mạn với ánh mắt làm người ta sợ hãi, “Là chị? Chị đã nhốt Đông Đông trong phòng chứa đồ suốt cả một đêm đó hả?”.
Tô Mạn cuối cùng cũng đuối lý, “Thế Hoa, nghe chị giải thích đã…”.
“Chị giải thích ư? Chị giải thích cái cục cứt, mẹ kiếp chị là cái thá gì chứ? Chị có quyền gì mà…”. La Thế Hoa lao về phía Tô mạn, cho một bạt tai lên mặt cô, “Tôi muốn giết chị…”.
Tâm trí và sức lực của Tô Mạn đều đã rối bời vì chuyện làm ăn cửa gia tộc, cũng vì gia đình và tình cảm của cô ta khả năng khống chế của cô ta cũng sắp bùng nổ, còn thêm màn kích động này của cô em chồng, hơn nữa từ trước đến nay đã hục hặc không hợp với cô em chồng này rồi, thêm vào đó lúc nãy La Thế Triết ôm lấy vợ cũ là muốn tỏ thái độ gì? Có còn coi cô ra gì không hả? Mấy việc không vừa ý chồng chất vào với nhau, cũng nổ tung lên, giơ tay lên tát lại La Thế Hoa một bạt tai, La Thế Hao lấy hết sức bình sinh tát lại, tiếp theo đó hai người phụ nữ không ai chịu ai, lao vào nhau túm lấy tóc cào cấu vào mặt nhau, La Thế Triết muốn can ngăn nhưng không thành. Nói thật là, trong vốn hiểu biết và kiến thức đã thu thập được qua sự từng trải của anh, việc nghi kị, chơi xỏ lẫn nhau còn được, chứ kiểu lao vào đánh nhau như muốn ăn tươi nuốt sống lẫn nhau thế này, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, đã không ngăn được vợ và em gái thì chớ, bản thân còn bị đánh trúng mấy phát.
Lăng Lệ và Giản Minh xem như không nhìn thấy gì. Lăng Lệ bảo Giản Minh thay một chiếc quần sạch cho Đông Đông, cất các dụng cụ vào túi, Giản Minh thấp thỏm lo âu lại vừa ôm hy vọng trong lòng nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn vào cọng rơm cứu mạng, “Đông Đông thế nào rồi?”.
“Hơi mất nước, phải đưa đi bệnh viện ngay.” Lăng Lệ động tác nhanh gọn, đưa túi của mình cho Giản Minh, “Cầm lấy.” Với lấy chiếc chăn mỏng đầu giường trùm Đông Đông lại, ôm lên, hét lên với đám người đang vật vã đánh nhau ở đằng kia, “Cô La ơi?”.
La Thế Hoa thở hổn hển tạm dừng lại, La Thế Triết kẹp tay Tô Mạn lại không cho cô ta ra tay nữa, cùng nhìn về phía Lăng Lệ. Lăng Lệ nói, “Cô La, phiền cô thu dọn những đồ đạc mà Đông Đông cần dùng, đưa đến bệnh viện được không?”.
“Được!”, La Thế Hoa trả lời, “Chị Phương, chị giúp em.”
La Thế Triết vội vàng thả Tô Mạn ra, chạy qua cướp lấy con trai, “Thả Đông Đông xuống, tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện.”
Lăng Lệ lùi lại nửa bước để tránh anh, “Ồ, không được, giám đốc ngân hàng, trong căn hộ này có dấu vết của việc ngược đãi Đông Đông, nếu như kiện tụng ra tòa, theo như quy trình giải quyết của pháp luật, anh là chủ hộ, cần phải giữ khoảng cách với đứa bé.”
La Thế Triết vừa can ngăn cuộc ẩu đả kia, tóc tai, dáng vẻ không còn phong độ, chỉnh tề như trước đây, nhìn trông có vẻ hơi thảm hại, hơn nữa, cái gì mà ngược đãi con trai? Tức giận thở hổn hển, “Phó chủ nhiệm Lăng, anh cần phải biết rằng, đây là con trai tôi, đây là việc nhà của tôi.” Ánh mắt nhìn Lăng Lệ nói rõ một điều, liên quan cục cứt gì đến lão ngốc này?
Lăng Lệ lạnh nhạt, hờ hững trả lời, “Đúng thế, cho nên tôi chỉ đưa nó đi bệnh viện thôi, người đâm đơn kiện chắc chắn không phải là tôi.”
La Thế Triết chẳng thèm để ý đến anh, muốn giằng lấy con trai, Giản Minh chặn lại, nói rất khẽ hai từ, “Đủ rồi.” La Thế Triết nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như bông tuyết, lạnh lẽo đến độ sắp đạt đến điểm đóng băng, không dám động đậy gì nữa. Giản Minh che chắn cho Lăng Lệ, ngầm hiểu ý nhau, bước ra cửa.
Suốt cả quãng đường, Lăng Lệ dùng điện thoại liên lạc với bệnh viện chuẩn bị trước. Giản Minh ngồi ghế sau ôm con trai cả người đang nóng sốt như cục than, nghe thấy Lăng Lệ hẹn với chủ nhiệm khoa Thần kinh khám cho Đông Đông, nói sơ qua về tình hình của Đông Đông, anh tường thuật lại bằng tiếng Trung có xen lẫn tiếng Anh, đa phần là thuật ngữ chuyên ngành mà Giản Minh nghe không hiểu. Giản Minh rất muốn hỏi, rốt cuộc Đông Đông bị làm sao, nhưng cô phát hiện ra rằng cô lại không dám hỏi, nhỡ khi hỏi ra một kết quả mà cô căn bản không hề chịu đựng nổi, cô thật sự chẳng biết phải làm thế nào? Đông Đông có như thế này mãi không? Có cần phải đưa con trai đi tự tử cùng không? Những ý nghĩ đáng sợ, thường ngày không bao giờ dám nghĩ đến đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, Giản Minh áp gò má của mình vào vầng trán nóng ran của Đông Đông, nhắm mắt lại, tự khuyên nhủ mình, không được, chắc chắn không đến nỗi tuyệt vọng như vậy đâu, chắc sẽ không sao, sẽ không sao, sẽ không sao đâu…
“Đông Đông thích nhất cái gì?”, Lăng Lệ đột nhiên hỏi.
Giản Minh ngồi thẳng dậy, nuốt nước mắt xuống, “Đông Đông thích nhất vẽ tranh, gấp giấy, còn môn thủ công nữa.”
“Khả năng điều khiển bàn tay rất khá nhỉ?”, Lăng Lệ như đang trò chuyện.
“Dạ vâng.”
Chiếc xe của Lăng Lệ, lướt nhanh như chớp, người ngồi trong xe lại vững vàng như núi Thái Sơn, nói, “Chúng ta sẽ tìm cách hạ sốt cho Đông Đông trước, những việc còn lại từ từ sẽ tính.” Anh dặn dò, “Giản Minh, em là mẹ, Đông Đông tin tưởng em nhất, em không được suy sụp, điều này không cần anh phải nhắc nhở em nữa đâu nhỉ?”.
Giản Minh trả lời, “Em biết rồi.”
Lăng Lệ cười, nụ cười nhẹ thoáng qua, nhưng ấm áp như ngọn gió xuân, “Ừ, anh biết, cái gì em cũng không sợ, chuyện gì cũng làm được.”
“Đông Đông liệu có bị làm sao không?”. Cuối cùng, Giản Minh cũng dũng cảm đặt câu hỏi.
“Việc nóng sốt của Đông Đông chắc không vấn đề gì, chắc là đêm qua bị cảm lạnh, những việc khác cần phải nghe theo kiến nghị của chuyên gia trong ngành.” Lăng Lệ nói, “Anh là bác sĩ khoa Nội tiết, bệnh tình của Đông Đông không nằm trong phạm vi chuyên ngành của anh. Nó cần có một bác sĩ khoa Thần kinh.”
Bác sĩ khoa Thần kinh? Giản Minh cắn chặt vào môi dưới, không để mình bật ra tiếng khóc, cái từ này làm cô chịu đựng không nổi, nhưng cô bắt buộc phải đối diện với mọi thứ, cô không được phép buông xuôi, cần phải kiên trì đến cùng.
Vào đến bệnh viện, Đông Đông được Lăng Lệ ôm thẳng vào khoa Thần kinh chứ không phải Khoa nhi, phòng bệnh tốt nhất, Đông Đông vừa vào, một đoàn bác sĩ, y tá vây quanh, các kiểu kiểm tra, bao gồm chụp X quang và siêu âm, cố gắng hoàn thành trong tình huống không di chuyển bệnh nhân, trong thời gian nhanh nhất, tiến hành truyền nước để hạ sốt.
Giản Minh chỉ lo nhìn con trai, đến khi nghĩ ra cần phải đi làm thủ tục nhập viện, Lăng Lệ ngăn lại, “Việc này không cần em phải lo, để Tô Mạn và La Thế Triết giải quyết.” Anh thay miếng dán hạ sốt trên trán Đông Đông, cử chỉ nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, “Tố cáo họ đi, tố cáo cho đến khi họ khuynh gia bại sản mới thôi.”
Giản Minh lại cười, vẻ mặt thê lương, “Anh đừng trách em bạc nhược, bây giờ em chỉ nghĩ làm sao để Đông Đông khỏe trở lại, những việc khác em không quan tâm nổi nữa.” Lăng Lệ ôm lấy vai Giản Minh, đang định ôm cô an ủi thì chuyên gia anh hẹn trước đến rồi, đầu tóc bạc trắng, vừa vào phòng bệnh đã gọi, “Lăng Lệ…”.
Lăng Lệ bước về phía trước, “Cháu xin lỗi, muộn thế này còn làm phiền chú.”
Ngay sau đó, anh em La Thế Triết và Tô Mạn cũng đều đã đến, xách theo những thứ Đông Đông cần dùng, không ngờ đầy một valy, đồ ăn, áo quần đến đồ chơi, tranh vẽ đều đầy đủ cả, chỉ hy vọng con trai nhìn thấy những thứ bình thường mình thích nhất sẽ có chút phản ứng, nhưng Đông Đông cũng vẫn như thế, mắt khép hờ, giống như xác định tuyệt giao với chốn trần gian, hồn bay trong không trung. Chuyên gia kiểm tra cho Đông Đông, gia đình phải lánh đi, đứng ngoài phòng bệnh chờ, Thế Hoa khóc thút thít, kéo tay Giản Minh, “Đông Đông có trở lại bình thường được không chị?”.
Giản Minh lắc đầu, “Chị không biết.” Ngừng một lúc, “Sẽ khỏi thôi em ạ”, rồi ngay lập tức, nước mắt rơi ra, dựa vào lòng Thế Hoa, “Chị sợ quá.”
Thế Hoa khóc, “Em cũng sợ…”. Hai cô gái đứng tựa vào nhau khóc thút thít, người rơi nước mắt tiếp theo là La Thế Triết, anh không hề do dự, mở rộng vòng tay, kéo hai cô gái đang ôm nhau khóc đó tựa vào vai anh, đây là người một nhà, cho dù ở giữa có bao nhiêu thù hận đan chéo vào nhau, mặc cho giữa bầu trời và mặt biển bị ngăn cách, nhưng vẫn mật thiết không thể tách rời, vững chắc không thể đạp đổ, giữa họ có sợi dây huyết thống ràng buộc với nhau, Đông Đông, đây là sự thật mà Tô Mạn và Lăng Lệ cho dù có giở hết cách cũng không thể nào thay đổi được, họ chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát mà thôi.
Điện thoại của Lăng Lệ đổ chuông, giờ này gọi điện thoại đến quấy rầy, chắc chắn là Lăng Khang, cứ nghĩ rằng đêm nay chú Hai sẽ thu phục được Giản Minh, đang hí ha hí hửng, chưa ngủ được, nào ngờ chưa thu phục được người này, lại còn xảy ra biến cố lớn như vậy.Văn Quyên nghe qua lời kể vắn tắt cảu Lăng Lệ trong điện thoại, bảo Lăng Lệ đưa điện thoại cho Giản Minh, muốn nói với Giản Minh mấy câu, động viên và khích lệ cô mấy câu.
Lặng Lệ gọi Giản Minh đang ôm lấy Thế Hoa khóc sướt mướt, giọng điệu bình thường, “Này, điện thoại của chị dâu.”
Giản Minh buông Thế Hoa ra, bước qua một bên nghe điện thoại, trong điện thoại Văn Quyên vẫn luôn nhiệt tình, cởi mở như bầu không khí trong lành mùa hạ, “Giản Minh, đừng sợ, có chị dâu ở đây, mọi người trong nhà đều ở đây, chắc chắn không để Đông Đông và em xảy ra chuyện gì đâu. Chị dâu và anh trai có kinh nghiệm sống hơn bọn em mấy năm, những việc đã gặp chắc chắn cũng nhiều hơn, em tin chị dâu đi, Đông Đông có thể bị kích động vì quá sợ hãi, nhất thời nghĩ không thông, em ở bên nó nhiều vào, nói chuyện với nó, em là mẹ ruột của nó, Đông Đông sẽ nhớ em nhất, những lời em nói, chắc chắn Đông Đông sẽ tin, từ từ sẽ được hết, đừng khóc nữa, em ngoan nhất, biết điều nhất rồi đó…”
Giản Minh gục đầu vào tường, nắm lấy điện thoại, khóc đến nỗi không nói được câu nào để trả lời Văn Quyên, Lăng Lệ dựa người vào tường đứng bên cạnh Giản Minh, nhìn cô gái này chỉ khoác một chiếc áo màu trắng kem mỏng manh, đôi vai gầy guộc rung lên vì khóc, giống như đôi cánh của bướm trong mưa bão, bỗng nhiên nhớ lại, lần trước, trên chiếc ghế dài trong khuôn viên nhỏ gần đây, cô khóc rất thảm thiết, nước mắt nhoe nhoét, nói với anh, “Lúc đó em nghĩ rằng, em phải nhớ người này, phải trả tiền cho anh ấy, còn phải cảm ơn anh ấy đã cứu một người thê thảm như em ra khỏi vũng bùn.” Trong phút chốc, khóe mắt của Lăng Lệ cũng đỏ hoe, lấy điện thoại từ tay Giản Minh, “Chị dâu, em sẽ chăm sóc cô ấy, anh chị nghỉ ngơi sớm đi,” Nghe Văn Quyên nói sáng mai sẽ đến thăm Giản Minh và Đông Đông, Lăng Lệ liền nói số phòng bệnh cho anh chị, rồi tắt máy. Kéo Giản Minh đến ngồi trên chiếc ghế dài, nâng đầu cô lên, lấy khăn giấy tỉ mẩn lau nước mắt trên khuôn mặt cô, anh khuyên bảo, “Chúng ta phải kiên cường lên một chút, phải không nào?”.
Giản Minh gật gật đầu.
Lăng Lệ lại nói, “Con người ta sống trên đời, chính là để ngậm đắng nuốt cay.”
Giản Minh cũng chỉ gật gật đầu.
“Em ngồi đây một lát, anh đi tìm cho em cốc trà nóng.” Lăng Lệ cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Giản Minh, nghe thấy Giản Minh khẽ cất tiếng nói, “Jane Eyre”. Anh không hiểu lắm, “Gì cơ?”
Giản Minh đã bình tĩnh trở lại, “Con người ta sống trên đời, chính là để ngậm đắng nuốt cay”, là câu nói trong phim “Jane Eyre”.
Lăng Lệ mỉm cười, đúng thế, giờ phút này, mỉm cười có vẻ không hợp cho lắm, có điều, anh vẫn cứ cười, than thở, “Giản Minh, nói ra anh và em cách nhau mười tuổi, nhưng không ngờ lại không có khoảng cách.”
Giản Minh, tính tình của cô đúng kiểu chỉ cần có một chút nắng mặt trời thì sẽ tự nhiên tỏa sáng, một câu nói trong bộ phim cũ cũng có thể cứu lấy cô, cười nói, “Em nghĩ rằng ngoài một cốc trà nóng ra, em còn cần một vài thứ để tắm gội, xem ra phải ở đây một khoảng thời gian rồi.”
“Đây là địa bàn của anh, muốn lăn lộn ở đây, cần phải có mối quan hệ đấy nhé.” Lăng Lệ vừa nói vừa đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Mạn, lấy giấy tờ nhập viện ra, “Bà La, phiền bà làm thủ tục nhập viện.”
Tô Mạn đơn giản, mệt mỏi, “Được rồi.” Cô ta đứng đây một mình từ nãy đến giờ, không ai nói chuyện với cô. Bây giờ cầm lấy giấy tờ nhập viện, tự mình đi giải quyết.
Lăng Lệ nói với Giản Minh, “Anh đi mua ít đồ dùng.”
“Trễ thế này rồi, còn tiệm nào bán hàng không?”.
“Gần đây có Seven – Eleven.” Lăng Lệ cảm nhận được sự bất an của Giản Minh, “Anh sẽ lái xe đi rất nhanh.”
“Nhưng một lát nữa vị giáo sư kia sẽ ra đây.” Giản Minh rõ ràng không muốn Lăng Lệ đi khỏi đây.
“Để tôi đi.” La Thế Triết đã lấy lại dáng vẻ ngạo mạn, lạnh lùng, thanh cao của ngày thường, “Chủ nhiệm Lăng, cần mua những thứ gì?”.
Có người đi càng tốt, Lăng Lệ không yên tâm để Giản Minh ở đây cho tên kia chăm sóc, nói, “Cần một ít nước uống ấm, Giản Minh cần vài vật dụng để tắm rửa, còn nữa, có thể Đông Đông cần phải dùng đến bỉm.”
“Được.” La Thế Triết trả lời cho có lệ, nhưng rồi không đi ngay, nhìn Giản Minh, “Anh muốn ngày mai chuyển viện cho Đông Đông, khoa Thần kinh ở bệnh viện khác tốt hơn một chút.”
“Nhưng các giáo sư đều không có ở đó.” Lăng Lệ nhắc nhở, “Tôi đã liên hệ cả rồi, đi Châu Âu tham dự hội nghị, một tuần sau mới quay về.”
Giản Minh căn bản không thèm để ý đến La Thế Triết, chỉ gọi Thế Hoa đến ngồi cạnh bên cô.
La Thế Triết mím mím môi, “Được, tôi đi một lúc sẽ quay lại ngay.”
Chương 16
Vị chuyên gia lớn tuổi bước ra khỏi phòng bệnh, nói rằng cơ hội bình phục của Đông Đông rất lớn, nhưng không biết cả quá trình điều trị khoảng bao nhiêu lâu. Về việc không kiểm soát được tiểu tiện, đó chẳng qua là sự hiểu lầm, không phải mất kiếm soát, chỉ là không nhịn được mà thôi, “Sau khi phát hiện cháu bé bất thường, có ai đưa cháu đi vào nhà vệ sinh chưa?”. Quả thật, chưa có, “Có nhiều lúc, khi gặp phải thất bại, đột nhiên tự khép mình cũng là cách tự bảo vệ trong tiềm thức, kiên trì chăm sóc, yêu thương, che chở, vui đùa với cháu sẽ rất có lợi trong việc giúp cháu bình phục, nhưng quá trình này cần bao nhiêu thời gian, bây giờ tôi vẫn chưa xác định được. Người chuyên gia lớn tuổi đầu tóc bạc phơ, ngón tay sạch sẽ lật từng tờ hồ sơ bệnh án, lẩm bẩm, “Kết hôn lần hai…”. Hỏi đám người đang đứng trước mặt, “Ai là mẹ của cháu bé?”.
Giản Minh trả lời, “Là cháu ạ.”
“Ở bên cạnh cháu bé, chơi với nó nhiều hơn, để nó biết có mẹ ở bên cạnh. Khi cháu bé biết nơi nó đang sống là một môi trường an toàn, sẽ dần dần bước ra khỏi ám ảnh.”
“Dạ, cháu sẽ làm như thế.” Giản Minh ra sức gật đầu.
“Để cháu bé nghỉ ngơi nhiều vào, đảm bảo ngủ đủ giấc, tăng cường chất dinh dưỡng để tăng sức đề kháng…”.
Lăng Lệ tiễn vị giáo sư lớn tuổi về, đến phòng y tá mượn hai tấm khăn bông sạch, cho vào nước ấm rồi vắt khô, quay về phòng đưa cho Giản Minh và La Thế Hoa lau mặt, an ủi, “Cứ coi như dạy lại một lần đi, dạy nó làm thế nào để nói chuyện, đi đứng, vào nhà vệ sinh, gọi cha và mẹ.”
Không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận hiện thực, Giản Minh đáp, “Nghĩ về chiều hướng tốt đẹp thôi, em sẽ cố gắng hết sức.”
La Thế Hoa đến bên cạnh Giản Minh ngồi xuống, nói. “Em sẽ giúp Đông Đông với chị.”
Giản Minh nắm lấy tay của La Thế Hoa, nói từ tận đáy lòng, “Cảm ơn!”.
Lăng Lệ nghiên cứu xong phong vệ sinh, nhẹ nhàng đi ra, cố gắng nói thật khẽ, “Giản Minh, phòng vệ sinh cũng sạch sẽ lắm, nước nóng nước lạnh gì đều có cả, tắm rửa cũng rất thuận tiện, điều kiện nơi đây còn tốt hơn cái phòng ba mét vuông bên kia của anh nhiều. Đợi lát nữa anh sẽ tìm cho em một cái giường xếp, khoảng thời gian này, Đông Đông không thể nào rời mẹ được. Tối nay ở tạm như thế này đi, ngày mai có thời gian anh đưa em về nhà, lấy quần áo sạch để thay.”
Giản Minh không trả lời, nhìn Lăng Lệ bận rộn đi ra đi vào, lại đo nhiệt độ cho Đông Đông thêm lần nữa, nhất thời ngơ ngác, cô vẫn chưa quên mấy tiếng đồng hồ trước, cô từ chối anh, yêu cầu từ nay về sau đừng gặp nhau nữa. Nhưng giờ đây, anh là nguồn động viên lớn nhất bên cạnh cô, cô vẫn chưa chết giẫm trong vũng bùn lầy. Nhưng sau này phải làm thế nào đây? Tiếp tục dây dưa một cách ám muội không rõ ràng như thế này ư? Bản thân mình và Đông Đông sẽ tiếp tục liên lụy đến anh hay sao?
Theo tiếng “lộp cộp” của đôi giày cao gót đạp xuống nền nhà, Tô Mạn bước vào, “Đã làm xong thủ tục nhập viện rồi.”
Lăng Lệ không hề giấu giếm vẻ bất mãn đối với Tô Mạn, “Đi nhẹ một chút không được sao?”.
Tô Mạn trừng mắt nhìn ba người trong phòng, Giản Minh rõ ràng coi cô như người tàng hình, hai người còn lại tức giận nhìn cô. Sự ngạo mạn của cô rõ ràng đang bị kiềm chế lại, cởi giày ra xách lên tay, đứng trên nền nhà với đôi chân trần, chắc thể hiện ngôn ngữ cơ thể, tôi làm như thế này chắc các vị hài lòng rồi phải không?
La Thế Hoa nói thẳng, “Ở đây không còn việc gì của chị nữa, chị về đi.”
Tô Mạn cũng không khách sáo, “Được thôi, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Đi chân trần ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc La Thế Triết xách một đống đồ dùng hàng ngày đi vào, hai người đi lướt qua nhau, La Thế Triết không nói tiễn Tô Mạn, Tô Mạn cũng không chào hỏi chồng mình, cứ như không nhìn thấy nhau. Cái người làm Lăng Lệ khó chịu trong lòng hơn nữa là La Thế Triết, anh chỉ nói cần một ít đồ uống nóng và đồ dùng để tắm rửa thôi, kết quả là La Thế Triết mua đầy đủ cả, đồ ăn đồ uống thì không nói làm gì, đến quần lót của Giản Minh cũng mua về luôn, nghĩ theo chiều hướng tốt thì anh ta có vẻ rất biết săn sóc người khác, nhưng Lăng Lệ không cách nào ngăn mình nghĩ theo chiều hướng cực đoan kia, tên này chắc đang chứng tỏ mình biết rõ số đo ba vòng của Giản Minh và sở thích cá nhân của cô đây mà?
“Tình hình thế nào rồi?”, La Thế Triết hỏi qua kết quả chuẩn đoán, Thế Hoa thì thầm to nhỏ giải thích cho anh trai nghe.
Lăng Lệ không xen vào cuộc nói chuyện của hai anh em nhà họ, chăm chú nhìn vào đồng hồ trên cổ tay đếm mạch đập của Đông Đông, tỉ mỉ ghi kết quả ra trên giấy. Anh nghe La Thế Triết lên tiếng đuổi khách, “Mọi người cứ về đây, tối nay tôi và Giản Minh sẽ trực ở đây.” Anh đặc biệt dặn dò Thế Hoa, “Ngày mai em tới thay cho Giản Minh, để chị ấy về nghỉ ngơi.”
Không đợi người khác có phản ứng, Giản Minh nổi điên lên, đạp chân đứng dậy, động tác rất mạnh, giằng lấy túi đồ La Thế Triết vừa mua về đi ra khỏi phòng bệnh, cũng không biết làm gì. Anh em Thế Triết và Lăng Lệ không yên tâm đi theo, nhìn thấy Giản Minh đang bực bội vứt hết đống đồ đó vào thùng rác, quay người đứng thẳng, dán mắt vào La Thế Triết, “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”.
La Thế Triết im lặng, đợi Giản Minh nói.
“Giúp tôi một việc”, Giản Minh vô cùng tức giận, “Khoảng thời gian này, trừ phi Đông Đông có nhu cầu, nếu không đừng xuất hiện ở đây, cũng đừng làm ra vẻ như Thượng Để an bài tất cả mọi thứ cho tôi.”
La Thế Triết giọng điệu giảng hòa, “Anh biết em đang giận anh, nhưng em phải cho anh cơ hội sửa sai chứ, bây giờ Đông Đông cần có cha mẹ ở bên cạnh.”
Giản Minh trừng mắt nhìn chồng cũ của mình mấy giây, cười lạnh lẽo, “Giám đốc La, tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh không bao giờ biết điều đó, nếu như anh biết, lúc Đông Đông năm tuổi, cũng cần có cha mẹ ở bên cạnh, anh sẽ không ngoại tình.”
La Thế Triết không còn mặt mũi nào, “Giản Minh, bây giờ không phải thời cơ tốt để trả thù anh.” Anh muốn kéo Giản Minh lại.
Giản Minh lùi ra đằng sau một bước, giơ hai tay lên, căm ghét, ngăn cản, nhẫn nại, “Làm ơn, đừng động vào tôi, đủ lắm rồi. La tiên sinh, anh đừng nhầm lẫn, trước đây tôi không tính toán món nợ này với anh, bây giờ thì càng không. Ý của tôi là, một người cha không hiểu được con mình cần gì, thì phải biết rõ vị trí của mình, bớt nói lại, bớt mang đến phiền hà. Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ tìm anh, tôi không gọi điện thoại cho anh, xin anh và Tô Mạn, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cầu xin mấy người tránh xa con tôi ra một chút, bắt đầu từ giây phút này, tôi có trách nhiệm chăm sóc cho Đông Đông. Còn nữa, không loại bỏ khả năng tôi sẽ tố cáo anh và Tô Mạn, La tiên sinh chắc vẫn còn ấn tượng về tính tình của tôi nhỉ, có một vài việc tôi không làm không phải vì tôi không biết, mà là tôi không thèm làm. Nhưng những khi tôi muốn làm, tôi sẽ làm bạt mạng đấy!”. Giản Minh nói một cách trịnh trọng, nghiêm túc, chỉ vào La Thế Triết, từng chữ từng câu, “Cho nên, anh-đừng-dại-dột-đến-chọc-tức-tôi!”. Cô nhìn thẳng vào La Thế Triết, ánh mắt hận không thể giết quách anh đi, “Bây giờ, cút đi!”.
La Thế Triết cảm thấy anh ta đã bị Giản Minh làm cho đờ đẫn mất rồi, khuôn mặt lúc đỏ lên lúc tái đi, dưới anh nhìn ép người của Giản Minh, anh ta rút lui, “Được, có việc gì gọi điện thoại cho anh, em phải chú ý sức khỏe, anh đi trước đây.”
Chỉ còn La Thế Hoa đối diện với Giản Minh, ngượng ngùng, không biết phải làm thế nào, cô thực sự không muốn người anh trai vẫn luôn chăm sóc, giúp đỡ mình rơi vào tình thế này, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, về vấn đề của Giản Minh và Đông Đông, anh trai mình có thiếu sót có hổ thẹn, cả đời này không ngẩng đầu lên được, muốn nói câu gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Giản Minh đưa tay về phía Thế Hoa, “Xin lỗi, có thể tạm thời quên đi anh trai của em, chỉ nhớ em là cô của Đông Đông thôi, chị là mẹ của Đông Đông thôi, được không?”.
Thế Hoa ôm lấy Giản Minh, “Được ạ, em sẽ làm như thế…”.
Lăng Lệ dặn dò y tá đổi thuốc cho Đông Đông, bình nước đó sắp truyền xong rồi, không đi cùng đường với La Thế Triết, anh ra khỏi khoa Thần kinh bằng đường thoát hiểm, tạm thời dành thời gian này cho Thế Hoa và Giản Minh. Đến khi xách chiếc giường xếp, chăn mền và mấy thứ linh tinh quay lại phòng bệnh của Đông Đông thì chỉ còn mỗi Giản Minh, một mình cô, bưng chậu nước ấm, cử chỉ nhẹ nhàng, lau người cho Đông Đông. Lăng Lệ cho rằng, đó là hình ảnh đáng để anh ghi nhớ suốt đời không quên, người phụ nữ trông có chút gì đó thảm thương, mái tóc hơi rối, ánh mắt vương vấn sầu lo, mệt mỏi, cẩn thận chăm sóc đứa con trai tạm thời không thể cảm nhận được tình yêu thương của cô, không khóc lóc, không suy sụp, vẫn nhẫn nại, dẻo dai, dịu dàng, ấm áp, điềm tĩnh.
Lăng Lệ nhặt lại túi đồ lúc nãy bị Giản Minh vứt đi, lấy bỉm giấy ra, đưa cho Giản Minh, “Dùng tạm cái này cho Đông Đông đi.”
Thái độ của Giản Minh rất rõ ràng, thật sự không muốn dùng nó, nhưng vào giờ này cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, giơ tay cầm lấy, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đóng bỉm vào cho con trai, nhưng vẫn không quên bắt bẻ, “Mua còn không đúng kích cỡ.”
Lăng Lệ nhẹ nhàng, “Bây giờ con chúng ta đang cần dùng, đấy mới là quan trọng nhất, đúng không nào?” Anh lấy ra từng món đồ trong túi ra, xếp lại gọn gàng. Phát giác ra Giản Minh đang trừng mắt nhìn anh, tự động đọc hiểu ánh mắt đó của cô, “Giận à? Chắc chê bai anh mặt dày mày dạn đi lượm mấy thứ này về hả? Nhưng mà em nói xem, bây giờ đã là nửa đêm rồi, cứ cho là người lớn chúng ta chịu được đi, nhưng nhỡ khi Đông Đông tỉnh dậy, đói bụng, khát nước, chúng ta phải chạy ra ngoài kia mua, bắt con trai đợi chắc? Giận rồi thì coi như xong chuyện, việc gì cần làm cứ làm, đừng giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe, không đáng.“ Vừa nói chuyện, anh vừa xử lý mọi việc xong đâu vào đấy, đã trải xong ga giường, tắt đèn trần đi, bật chiếc đèn nhỏ trên bàn lên, dưới ánh đèn, cầm gói quần lót nữ của La Thế Triết mua lên, nghiên cứu chữ nghĩa trên bao bì sản phẩm, cổ họng khàn khàn vì chưa hết cảm, nói rất lưu loát, “Ồ, là size này à, in hình ảnh của phim hoạt hình, anh cứ nghĩ là bông hoa li ti cơ.” Bốp, Giản Minh quất chiếc khăn đang cầm trong tay vào sau cổ anh, ra đòn rất mạnh cũng rất đau, Lăng Lệ bị đau đến nỗi nhe răng há họng ra, oa, vũ khí ngầm. Ngẩng đầu, Giản Minh đứng bên cạnh giường, vừa xấu hổ vừa tức giận, hình như đang muốn trút ra. Anh bỏ thứ đang cầm trên tay xuống, ngón tay trỏ thon dài đưa lên môi, “Xuỵt xuỵt…”. Ý nói đừng làm ồn ảnh hưởng đến con, anh đưa cho Giản Minh quần lót, khăn tắm, đồ dùng đánh răng, sữa tắm, dầu gội đầu và một bộ quần áo bệnh nhân làm quần áo ngủ tối nay, “Đi tắm một cái cho thư giãn đi.”
Giản Minh không nhúc nhích, cô cảm thấy không thể như thế này được nữa, không thể nhận sự giúp đỡ và chăm sóc của anh nữa.
Lăng Lệ như có phép thuật đọc được nội tâm của người khác, kéo Giản Minh vào phòng tắm, nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của cô, giống như mọi khi, hơi cúi người xuống, để đôi mắt của mình vừa tầm với đôi mắt của cô, nhẫn nại, “Anh biết rồi anh biết rồi, vốn dĩ em yêu cầu anh đừng gặp mặt nữa, bây giờ em cũng muốn đối xử với anh như La Thế Triết vậy, ước gì có thể nhanh chóng quẳng anh ra khỏi trái đất này. Nhưng mà Giản Minh này, hiện tại chỉ có em và Thế Hoa, hai người chăm sóc Đông Đông, chắc chắn sẽ mệt đứt hơi, em khoan hãy nghĩ về những việc khác đã, đối xử với anh như đối xử với một người bạn bình thường được không? Có nghĩa là khi em gặp phải vấn đề gì, anh giúp em, em cảm thấy sẽ mắc nợ anh, thì cứ mắc nợ đi. Con người sống trên cõi đời này, ai chẳng có lúc gặp phải chuyện khó khăn? Không chừng một ngày nào đó anh gặp khó khăn, em trả cho anh, được không? Hử…”. Trong góc nhỏ ánh sáng yếu ớt này, nhìn vào đôi mắt của Giản Minh, ban đầu Lăng Lệ khuyên nhủ với kiểu hài hước, dần dà chuyển sang kiểu dỗ dành bảo bọc, cuối cùng nói bằng âm mũi ám muội, cuối cùng cũng ý thức được, đây là lần đầu tiên họ đứng đối diện nhau ở một không gian riêng tư như thế này, cô nam quả nữ… Lòng bàn tay giữ Giản Minh của Lăng Lệ bỗng nhiên nóng ran lên, cô gái này còn đâu quan tâm sống chết, giọng nói nhẹ nhàng, khẽ khàng đáp, “Không có.”
Nhịp tim của Lăng Lệ đập nhanh hơn, vẫn giọng nói ám muội đó, “Hử?”.
Giọng nói của Giản Minh dịu dàng, “Không có, từ trước đến nay em chưa hề có ý định quẳng anh ra khỏi trái đất.”
Thời gian này, không gian này, nói những lời này, rõ ràng chính là sự cám dỗ và động viên mà, Lăng Lệ thở dài thật mạnh trong lòng, đứng y như thế mà di chuyển, quay người Giản Minh lại, giúp cô mở cửa phòng tắm ra, bề ngoài làm ra vẻ đơn thuần lắm, “Làm một người bạn và một người chiến hữu của em, anh rất vui khi em chưa từng nghĩ như thế, mau vào tắm đi.”
Giản Minh tắm xong bước ra, bác sĩ lại đo nhiệt độ lại cho Đông Đông lần nữa, đang ghi chép lại con số đưa cho y tá. Nhiệt độ hạ xuống đôi chút, cả người thằng bé toát mồ hôi, ngủ rất ngon, Lăng Lệ vừa lau mồ hôi cho Đông Đông, vừa chỉ vào cốc nước trên bàn, nói với Giản Minh, “Nhiệt độ vừa phải, uống chút nước ấm đi.” Hóa ra, đến cả ấm điện cũng có nữa, Giản Minh bật cười, “Anh là ảo thuật gia sao?”.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian